bác sĩ cầm thú để tôi đi

Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi - Đường Tâm ~ Chương 75 People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar. - Choose -Trò Ckhá Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thụ, Để Tôi Đi- Trò Ctương đối Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Trúc, Để Tôi Đi - Chương 01- Trò Ckhá Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thụ, Để Tôi Đi - Chương thơm 02- Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi - Cmùi hương 03- Trò Ctương đối Hào Môn Đọc sách truyện Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi Full tác giả Đường Tâm - Ngôn tình Trung Quốc, Hiện đại Zô xem đi bạn, nhiều sách hay lắm. Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi - Đường Tâm . We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our “Anh vẫn nói, ví như nlỗi tôi đồng ý…” “Phải, nhưng lại bây giờ tôi lại không tồn tại hứng thụ so với em.” Người bầy ông cần sử dụng đầu ngón tay nâng cằm của cô lên. Bạn đang xem: Truyện bác sĩ cầm thú để tôi đi Các chương mới nhất Danh sách chương 1 Trò chơi hào môn: Bác sĩ cầm thú, để tôi đi chương 2 | Đọc Hóa ra em cũng ở đây full - doc truyen TrA choi hAo mAn: BAc si cam thA, de tAi di chương 2 Full trên di động lan may tinh bang that don gian va tien loi Tải về miễn phí này hình nền Bác Sĩ Cầm ống Nghe Trên Tay Trên Nền Trắng, Điều Trị Y Tế, Nhiêu Bác Sĩ, Cử Chỉ. Pngtree cung cấp độ phân giải cao nền, background, giấy dán tường, biểu ngữ và poster.| 1466013 Trò Chơi Hào Môn Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi - Chương 76 Em chán ghét nụ hôn của tôi?Từ Khiêm là lần đầu tiên bị tát vào mặt. tretamnatho1971. Hộ lý chuyên nghiệp là một công việc khổ sai nhất là ở các công việc ở bệnh nói công việc hộ lý chuyên nghiệp âm thịnh dương suy, bọn họ cũng giống như sinh viên học y lâm sàng, đều là năm năm,hơn nữa cơ bản học cũng giống nhau,chỉ khác ở chỗ không học chuẩn đoán bệnh mà học cơ bản giống nhau thế nhưng so với bọn họ dù có là học tốt đến đâu thì ra trường công tác cũng vất vả hơn, mệt nhọc hơn, tiền lương cũng kém hơn nữa hộ lý chuyên nghiệp lúc tốt nghiệp cũng bị khảo nghiệm gắt gao chứng minh thực lực,mà sau khi đi làm cũng sẽ bị hai lần kiểm tra sát hạch mỗi nên sinh viên nếu vào khoa hộ lý,đều không nghĩ tới chuyện học sang chuyên nghiệp, mỗi người đều giống như liều chết nhảy vào hố lửa,chứ thực sự nhiệt tình yêu thích công việc lại không có mấy nhiên,ngoại trừ vị nam nhân vĩ đại Siegel!Đó là vị thủy tổ của giới hộ sĩ, là hộ lý chân chính!Không giống nhóm hộ lý nhỏ hiện tại, nhìn gương mặt như bị áp bức khổ sở đến sắp nhỏ máu, hộ lý trước đây nhiều nhất cũng chỉ giống như cái băng vệ sinh không có cánh!Lưu y tá trưởng cắn hạt dưa, cảm thán nói “Na Na thật ra thật tâm yêu thích công việc này, trừ việc cô ấy ngốc như không có não ra, tôi nghĩ cô ấy chính là một Tiểu hộ sĩ’ ban đêm có cánh an toàn a!”Người bên cạnh vội hùa theo Lưu y tá trưởng “Đúng không chỉ là loại có cánh mà còn là loại siêu dài.” mấy bác so sánh con người ta với cái đấy là thế nào? =.=“Phốc –”Lưu y tá trưởng phun ra hạt dưa, nghiêm túc dùng sức gật đầu!Na Na giống như một ngưu nhân khỏe như trâu đó ạ,để vậy hay hơn, là đại hộ lý chuyên nghiệp. Là sinh viên có biểu hiện tốt, thành tích nổi trội xuất sắc nên các giáo sư hướng dẫn phá lệ thiên vị một chút,thời điểm thực tập cũng sắp xếp cho đơn vị tốt ai không vui khi đi nơi có điều kiện tốt để thực tập?Nhưng Na Na cố tình cự tuyệt ý tốt của giáo sư hướng dẫn, tự mình kéo hành lý đi đến phòng khám nơi thâm sơn cùng cốc, mỗi ngày đi theo hai vị bác sĩ già lên núi xuống thôn khám bệnh. Phòng khám đó là cơ sở y tế duy nhất,chỉ có mình cô là hộ lý thực cáo thực tập của Na Na so với tất cả mọi người phong phú hơn, thành tích cũng tốt hơn những người chỉ là thực tập thôi, không phải là vấn đề gì quá quan trọng, phần lớn các giáo sư cũng không làm khó sinh viên, mặc kệ biểu hiện thế nào, chỉ cần không phải rất khác người đều cho nhiều đệ tử đều là dạng lơ mơ, bệnh viện cũng đều mở một con mắt nhắm một con mắt cho xong sinh viên đều nói Na Na ngốc nghếch, chỉ mới một năm ngắn ngủi, từ một cô gái trắng trẻo nộn nộn đã bị biến thành “món đồ cổ” mới đào lên được. Thật là uổng phí!Cái trấn nhỏ kia trước đây cách huấn luyện huấn luyện bộ đội rất gần, phòng khám đó là do bộ đội mở ra, hiện tại quân khu đã có bệnh viện, mà ở đó điều kiện thiếu thốn gian khổ, người đồng ý đến quá ít, cho nên vẫn không phát triển vị bác sĩ già đều thích hộ lý nhỏ nhu thuận chịu khó này, mỗi ngày khi đi khám bệnh cùng các ông đều có những lời nói,cử chỉ rất mẫu mực, làm các ông đều khen cô không dứt nhanh sau đó, phẩm chất tốt đẹp của Na Na bay đến viện tổng quân khu, các giáo sư có tiếng ở các khoa chuyên môn tại bệnh viện đều muốn lấy hồ sơ của thời đại bây giờ nếu không có bối cảnh lớn, muốn công tác tại bệnh viện có tiếng trong nước thật sự rất thế Na Na trở thành đối tượng mà các sinh viên ghen tị, hâm mộ đến đỏ mắt. Cô dễ dàng có thể vào làm ở đơn vị mà các sinh viên khác mơ ước tha lý mới ra trường cũng giống như bác sĩ mới ra trường, đều phải luân phiên thay đổi qua các khoa khác nhau trong vòng một năm để khảo hạch tư cách mới có thể được bệnh viện cho vào biên chế,rồi thông qua đánh giá của các khoa đó để quyết định sắp xếp vào khoa Na đợi hơn nửa năm, rốt cục cũng đến khoa giải phẫu thần kinh!Thông tin chính thức vừa ra đã được bạn cùng ký túc xá Mao Đan là hộ lý ở khoa phụ sản kích động túm chặt tay cô mà hét lên, đối với việc cô có thể đến khoa giải phẫu thần kinh cùng ở một chỗ với bác sĩ Niếp tiếp xúc thân mật thì cực kỳ hâm Na vừa về tới nơi, công việc bình thường đã nặng nề lại còn phải ứng với hai kì sát hạch của bệnh viện, nên đối với chuyện bát quái nội bộ rất là xa lạ, không khỏi tò mò hỏi “Bác sĩ Niếp là ai?”Mao Đan hung hăng trừng cô một cái, ánh mắt xem thường, rồi trong ánh mắt thể hiện si mê cảm thán “Bác sĩ Niếp khoa giải phẫu thần kinh, năm nay mới ba mốt tuổi!”Na Na yên lặng rút cách tay non mịn của mình ra khỏi ma trảo của Mao Đan đột nhiên phục hồi lại tinh thần, túm lấy cô mà cưỡng ép “Na Na đồng chí, hãy chụp hộ tớ vài tấm ảnh của Niếp mĩ nam, càng nhiều càng tốt…… Nếu tớ vừa lòng, sẽ mời cậu hai bữa cơm nhá !”Na Na không có suy nghĩ nhiều liền vui vẻ đồng Đan lâm vào ảo tượng về bác sĩ Niếp mà không thể tự thoát ra được, hồ hởi nói đến các chuyện bát quái mà mình nghe ngóng sĩ Niếp là danh nhân của bệnh viện quân khu, xinh đẹp như hoa, y thuật cao thâm, là phó chủ nhiệm khoa giải phẫu thần kinh có tiền đồ rộng Na yên lặng ghi nhớ trong thể là bởi vì nhiệm vụ Mao Đan giao cho quá mức đặc biệt hoặc là trong lòng cô cũng hiếu kì về vị bác sĩ này mà Na Na lại mất ngủ, nằm ở trên giường trằn trọc hơn nửa đêm,sau đó mơ mơ màng màng mà ngủ, khi tỉnh lại lại sắp bị may là cô ở ký túc xá dành cho nhân viên ngay sau bệnh viện, chỉ cần năm phút đồng hồ là có thể kịp tới nơi. Na Na không kịp ăn sáng,vội vàng rửa mặt liền thay quần áo rồi viện ở tổng quân khu là một bện viện có tiếng, bệnh nhân tự nhiên rất đông, có rất nhiều người trời còn chưa sáng đã chờ ở đại sảnh xếp số. Có một số bác sĩ giỏi khó hẹn trước, mà có số kia ở trong tay có thể bán lại cho người khác giá mấy ngàn nên Na Na chạy đến đại sảnh khoa ngoại liền phát hiện mấy chiếc thang máy đều đông kín người Na đến thang máy chuyên dụng dành cho nhân viên, đợi một lúc mới có thể đi vào, sau cô là một cụ già run rẩy bước vào,thang máy quá tải kêu chói tai mà cụ già đó không có ý định bước ra già đó có thể nhìn thấy là đã đến từ lâu,chắc xếp hàng lâu mà vẫn không vào được nên mới tiến tới chỗ thang máy của nhân viên này. Cụ già tuổi đã cao, chống gậy, thần sắc không tốt, mặc dù nghe thấy cảnh báo quá tải mà vẫn thờ ơ như cũ, cũng làm cho mọi người không đành lòng nói ra lờ trách thời điểm này, nếu đợi thêm lát nữa mà tranh vào sẽ đi làm muộn, bệnh viện quản lý lại nghiêm khắc, lại có người đi kiểm tra, nếu bị phát hiện đến muộn thì không chỉ trừ tiền mà còn bị toàn viện phê bình, vậy nên không có ai đồng ý nhường chỗ cho vậy cũng không phải biện pháp hay, thang máy quá tải ngay cả cửa cũng không đóng, mà không có người đồng ý bước ra thì mọi người đều bị gian trôi qua, bắt đầu có âm thanh nho nhỏ oán giận, cụ già hai mắt đục ngầu tràn đầy bất đắc dĩ, cúi đầu thở dài, chống gậy gian nan bước ra bên Na cảm thấy không đành lòng, vừa muốn để ông cụ nên trên trước,còn mình sẽ đi sau, chợt nghe trên đỉnh đầu phía sau truyền đến một giọng nam lãnh đạm hờ hững “Nên tự mình tự giác, không cần làm chậm trễ thời gian của mọi người, tuổi còn trẻ không nên để người già đi thang bộ.”Lời này nói âm điệu không cao không thấp, ngữ khí không vội không chậm, cứng nhắc đạm mạc, làm cho không khí oi bức trong thang máy tụt xuống, giọng nói không khách khí làm cho mọi người trở nên tĩnh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Na Na, tất cả tức giận đối với ông cụ chen ngang kia đều đổ dồn hết nên người cô. Na Na gặp trường hợp như vậy nhưng cũng không có tức là cô cũng đang có ý làm việc tốt,chỉ là chưa kịp làm, đã bị người ta không mặn không nhạt mà nói. Chuyện này nếu cô kịp nhượng bộ thì chuyện sẽ có ý nghĩa khác, nhưng đối mặt với nhiều ánh mắt chỉ trích như vậy cô lại không thể không nhượng bộ lại là một vấn Na vô tội đến cực điểm, không khỏi cảm thấy nghẹn động giúp ông cụ là một chuyện, bị mọi người châm chọc khiêu khích buộc phải đi làm lại là một chuyện khác!Na Na trong lòng thật không thoải mái, không khỏi oán thầm, sao lại có kẻ không phúc hậu như vậy,sao không thấy hắn kính nhường người già? Hừ,ăn nói như vậy mà muốn bệnh viện mướn hắn sao?Na Na quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân phía sau một cái, miệng lại ngọt ngào nói “Người “cao tuổi” đã nói tôi tuổi trẻ lực tráng nên rèn luyện thân thể, tôi xin tiếp thu !”Na Na ở chữ “cao tuổi” nhấn mạnh phát âm, nam nhân phía sau cao gầy, giống như cột điện, cô vóc dáng không cao, dù không ngước nên nhìn diện mạo của đối phương nhưng cũng biết hắn là một người đàn ông trẻ tuổi. Lời này rõ ràng là trào phúng phản pháo lại Na ngẩng cao đầu, khí thế bước nhẹ ra khỏi thang hồ trên đại sảnh đã chỉ hơn bẩy giờ, Na Na không dám trì hoãn, vội vàng chạy đến cầu thang, liều mạng chạy cùng tới tầng mười bảy, Na Na đã thở khó nhọc, chống vào tường mà đi tới phòng hộ lý, khi ngồi trên ghế mà hai chân như muốn nhũn cùng cũng không đi làm muộn ngày đầu tiên!Na Na tìm được y tá trưởng Lưu Mân, đưa giấy xác nhận chuyển khoa luân phiên, rồi sau đó theo phân phó đi hộ lý ở phòng trực ban để thay quần vào trang phục hộ lý, Na Na tựa đầu bào bàn ,hít sâu một hơi, sửa sang quần áo rồi cất bước tới văn phòng của bác đa số mọi người đều có mặt, những người tối hôm qua trực đêm vừa ăn điểm tâm vừa bàn giao công việc, tranh thủ sớm một chút trở về nghỉ Na vừa tới, không ai rảnh để ý tới cô, cô liền rảnh rỗi quan sát mọi người trong y tá trưởng hơn ba mươi tuổi, lớn tuổi nhất, tóc ngắn được cài gọn sau tai, đang cùng chủ nhiệm kịch liệt tranh Na cũng biết một chút chuyện, chủ nhiệm khoa giải phẫu thần kinh Trương Vi Đống xuất thân là lão quân y, trong lúc theo bộ đội bôn ba còn lập được chiến công, sau này lại bị điều đến bệnh viện quân khu, làm ở khoa giải phẫu thần kinh, là chuyên gia nổi tiếng trong nước về Vi Đống sắp về hưu, mái tóc xám trắng thưa thớt, cái trán cao,lưng còng, tinh thần vẫn tốt, thanh âm to trung khí mười phần, vừa nghe còn tưởng ông đang cãi Na đánh giá ông một phen, tầm mắt tiếp tục dao một góc sáng sủa có một người đang ngồi,bộ dạng không coi ai ra gì,một tay bưng cốc cà phê, một tay lật tờ báo,nhìn thế nào cũng thấy quen mắt…..Na Na sửng sốt, nhìn chằm chằm vào người là cảm ứng được ánh mắt của cô, người đang bình thản xem báo kia liền chậm rãi ngẩng đầu cắt mái tóc ngắn, lộ ra cái trán trơn bóng, mang đầy hương vị nam nhân. Hàng lông mày như chì vẽ,trên sống mũi cao thẳng là một đôi kính mắt. Ánh mắt sau cặp kính lạnh như băng, lại sắc bén như dao phẫu thuật, tạo cho người khác cảm giác mười phần lãnh Duy Bình chỉ là thản nhiên nhìn lướt qua, cũng đã làm cho nội tâm Na Na cả kinh, kêu rên không thôi…… Đọc truyện Trò Chơi Hào Môn Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi của tác giả Đường Tâm là câu chuyện ngôn tình hiện đại, Ngu Dao quỳ trên mặt đất, cúi đầu, nói với người đàn ông ngồi trên ghế sa lon phía đối diện “Tôi van anh, mau cứu anh ấy.”Người đàn ông bưng ly rượu đỏ lên nhìn cô, hỏi ngược lại “Em lấy cái gì để cầu xin tôi?”“Anh đã nói, nếu như tôi đồng ý…”“Phải, nhưng bây giờ tôi lại không có hứng thú đối với em.” Người đàn ông dùng đầu ngón tay nâng cằm của cô nhiều nhất ngàyXem nhiều nhất tuầnXem nhiều nhất tháng Giới thiệu nội dung Bác Sĩ Cầm Thú Thoáng đọc cái tên Bác Sĩ Cầm Thú ai cũng nghĩ truyện có nội dung khốc liệt hay hành động lắm, nhưng thật chất đây là một câu chuyện hài hước. Bạn sẽ cảm thấy thú vị khi đọc nó và trong quá trình đọc các bạn đừng nên ăn hoặc uống thứ gì nếu không sẽ bị sặc đó. Là một vị bác sĩ chuyên khoa thần kinh tài giỏi, mọi việc phải rất tập trung. Vậy mà mọi người luôn đồn thỏi bên ngoài khoát chiếc áo trắng nhưng bên trong lòng dạ là một người hung ác. Cho đến một ngày cô nàng ngốc nghếch, đáng yêu kia xuất hiện. Mọi chuyện sẽ ra sao? Cùng nhau theo dõi để biết kết thúc như thế nào nhé! You are here Trang chủ » Trò Chơi Hào Môn Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi » Trò Chơi Hào Môn Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi – Phần 2 » Trò Chơi Hào Môn Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi – Chương 123 To view this video please enable JavaScript, and consider upgrading to a web browser that supports HTML5 video Hôm sau. Đang xem Bác sĩ cầm thú để tôi đi thánh yêu Ngu Dao ăn sáng xong liền đi sửa soạn hành lý đơn giản, định quay về. “Dao Dao, sao vừa về lại muốn đi rồi?” Ngu Thế Minh cứ tưởng lần này con gái trở về cũng phải ở lại mấy ngày, ai ngờ mới một đêm đã phải soạn đồ để đi rồi. Thật sự Ngu Dao cũng không muốn ở nhà lâu. “Bố, con còn công việc mà!” Tối hôm qua, lúc tán gẫu với Ngu Dật Thần, ở trong phòng mình cô vẫn có thể nghe tiếng Ngu Thế Minh ho khan. Ngu Dật Thần nói, từ sau khi được thả ra, ban đêm Ngu Thế Minh cứ ho khan mãi, hay đi tiểu đêm, đôi khi còn mất ngủ; không biết có phải lúc ngồi trong kia có bị đối xử bất công gì không, nếu không làm sao trong thời gian ngắn ngủi chưa tới nửa tháng, sức khỏe của Ngu Thế Minh đã sụt giảm một nửa? Nghe vậy trong lòng Ngu Dao thực sự hụt hẫng. Ngu Thế Minh cũng biết con gái mới đi làm, không có cách nào giữ cô ở lại nhà. “Ừ, có thời gian thì về nhà nhiều nhiều nhé!” Điều duy nhất ông có thể dặn dò chỉ là bảo cô về thăm nhà nhiều nhiều. Ngu Dao cuối cùng vẫn không lay chuyển được Ngu Thế Minh, ông muốn tự mình đưa cô đến bến xe. Tay xách cái vali nhỏ của cô, đem bàn tay nhỏ khóa chặt trong vòng tay rộng lớn của mình, ông kéo cô vào bến, mua vé, kiểm tra vé, lên xe, chờ xe xuất phát rồi ông mới đi về. Ngu Dao nhìn bóng dáng Ngu Thế Minh dần dần mơ hồ, khóe mắt đã ươn ướt. Loại cảm giác này như lần đầu tiên Ngu Thế Minh đưa cô đi học đại học. Về tới Bạch Sa đã là qua giữa trưa một chút. Vì vé các chuyến sớm hơn đã bán hết, Ngu Dao không thể trở về kịp trước giờ cơm trưa nên đành phải mua vé buổi trưa, dù sao cô cũng đã nói với Từ Khiêm rồi. Ra khỏi bến xe, cô lập tức nhận được điện thoại của Từ Khiêm. “Tôi đứng ở cửa khách sạn đối diện bến xe chờ em.” Ngu Dao băng qua đường cái, đi chưa được mấy bước đã thấy chiếc Maserati quen thuộc đỗ trước cửa một cửa hàng đồ hồ đối diện khách sạn. Cô mau chóng đi tới, sau đó kéo cửa xe ra, ngồi vào. “Chạy vội như vậy làm gì?” Từ Khiêm nhìn cô thở hổn hển, sắc mặt đỏ hết cả lên. Ngu Dao vỗ vỗ ngực. “Sợ anh chờ lâu sốt ruột thôi mà.” Từ Khiêm hơi mỉm cười, không nói gì, khởi động xe rồi lái đi. Hai người cuối cùng cũng về tới chung cư. Hôm nay dì Lã tới làm một ít vằn thắn và vài món phụ. Lúc ở Giang Ninh, Ngu Dao đã từng ca thán hoành thánh ở Giang Ninh không ngon bằng Bạch Sa. Hôm qua khi dì Lã tới nấu cơm, Từ Khiêm đã cố ý hỏi bà có thể làm bánh hoành thánh không, không ngờ lúc ở quê, dì Lã từng phụ bếp cho một quán bán đồ ăn sáng, hoành thánh nhà đó rất có tiếng nên dì Lã cũng học hỏi được. Khi hai người vào nhà, dì Lã vừa lúc làm xong việc của mình. “Cậu Từ, Dao Dao, hai người về rồi?” Thấy hai người trở về, bà cười hỏi. Nghe dì Lã gọi tên của Ngu Dao, Từ Khiêm hiển nhiên sửng sốt một chút, trước đây không phải bà toàn gọi Ngu Dao là “Cô Từ” sao? “Dì Lã vất vả rồi!” Nhìn chiếc bàn đầy đồ ăn, Ngu Dao cảm ơn dì Lã. Dì Lã cười, xua xua tay, ý bảo chẳng có chuyện gì to tát. Lau dọn bếp sạch sẽ xong, lúc này dì Lã mới ra về. Từ Khiêm sáng sớm hôm nay đã tới bệnh viện, họp với mấy bác sĩ cấp dưới về ca phẫu thuật não; thế nên, buổi chiều anh rảnh rỗi. Hai người dùng xong bữa cơm do dì Lã làm. Ngu Dao đem chén đũa đi rửa sạch, lau khô, sắp xếp lại xong hết mới đi ra ngoài. Từ Khiêm ngồi nằm trên sô pha trước cửa sổ sát đất đọc sách. Ngu Dao đi qua, liếc một cái xem anh đọc sách gì, là sách về khoa giải phẫu thần kinh gì đó, cô xem không hiểu. Cô thực sự buồn ngủ, ngáp một cái. “Mệt?” Từ Khiêm liếc nhìn cô một cái. Ngu Dao gật gật đầu. “Ừm, hơi hơi.” Tối hôm qua nói chuyện khuya với Ngu Dật Thần nên cô gần như không ngủ đủ giấc. Trên xe, bởi vì bên cạnh là một ông chú cao to, làm Ngu Dao cũng không dám ngủ. Từ Khiêm khép sách lại, sau đó kéo tay cô đi về phòng ngủ. “Nghỉ ngơi một lát, buổi tối chúng ta ra ngoài.” “Đi đâu?” “Tối rồi nói.” Từ Khiêm đặt cô nằm trên giường, một tay cầm sách đọc, một tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô như đang dỗ cô ngủ. Không bao lâu, Ngu Dao đã đi vào giấc ngủ ngon lành. Nghe bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều, Từ Khiêm quay đầu nhìn thoáng qua. Nha đầu này cũng dễ ngủ thật! Khóe miệng anh dâng lên ý cười nhạt, anh khom lưng đặt lên trán Ngu Dao một cái hôn. Bấy giờ anh mới đi ra phòng ngủ, tiếp tục ngồi trên sô pha trước cửa sổ sát đất đọc sách. Lần này, Ngu Dao ngủ thẳng một giấc tới chạng vạng mới dậy. Cô mơ màng ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, khi nhìn rõ các bài trí trong phòng cô mới nhớ ra mình đang ở trong nhà Từ Khiêm. Cô xốc chăn ra, xuống giường, đi ra phòng ngủ, cô liền nghe được tiếng Từ Khiêm ở phòng khách gọi điện thoại. Cô vẫn chưa gây ra tiếng động nào nhưng Từ Khiêm như có cảm giác, anh xoay người lại nhìn cô. Từ Khiêm nhanh chóng nói điện thoại xong. Anh đi tới cửa phòng ngủ, giọng nói có chút nghiêm khắc. “Sao không đi dép mà đi ra ngoài đây?” Ngu Dao cúi đầu nhìn chân mình, quả thật không có đi dép, bởi vì sàn nhà ở đây đều được trải thảm lông, dù không đi dép cũng không thấy lạnh. “Quên mất!” Cô lè lưỡi, hệt như học sinh tiểu học, rồi quay người đi đeo dép vào đàng hoàng. “Tỉnh rồi à? Còn buồn ngủ không?” “Ừm, không mệt.” Từ Khiêm liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 5 giờ. “Ngồi một lát, 7 giờ chúng ta ra ngoài.” “Ừm.” — Bên kia. Thạch Hâm hôm nay vì có bản thiết kế phải làm nên tan việc muộn, bình thường 5 giờ xong việc, hôm nay lại gần 6 giờ. Mới vừa ra khỏi tòa nhà công ty, Thạch Hâm đã nhìn thấy xe Cảnh Húc Nghiêu đậu trước cửa chính. Xem thêm Những Bài Hát Hay Nhất Của Hà Anh Tuấn, Tuyển Tập Những Ca Khúc Hay Nhất Của Hà Anh Tuấn Còn chủ nhân của chiếc xe đang dựa vào thân xe, hình như đang đợi ai đó. Cảnh Húc Nghiêu vốn đang dựa vào xe, xem tình hình lên xuống của cổ phiếu trên di động, cảm giác có bóng người trước mặt, anh lúc này mới ngẩng lên. “Xong việc?” Thạch Hâm cả kinh. “Anh đợi tôi?” Bình thường có chuyện gì, anh đều trực tiếp gọi điện cho cô gặp nhau ở đây, sao hôm nay lại đợi trước cửa công ty? “Chứ còn sao?” Cảnh Húc Nghiêu hỏi lại, sau đó kéo cửa xe ra. “Lên xe đi!” “Đi đâu?” Thạch Hâm liếc nhìn xung quanh, bốn phía không có người quen, cô chạy nhanh lên xe. Cảnh Húc Nghiêu còn chưa nói đi đâu đã lái xe đi luôn. Anh đưa cô tới một câu lạc bộ ở ngoại thành. “Tới đây làm gì?” Tới nơi, Thạch Hâm nhìn bốn phía chẳng có gì, hoang tàn vắng vẻ. “Bán em!” Cảnh Húc Nghiêu đùa cô. Thạch Hâm “cắt “một tiếng, cô cóc tin. Chính cô chẳng đáng nhiêu tiền; Cảnh Húc Nghiêu còn phải kiếm tiền công đưa cô tới đây nên anh chẳng cần thiết phải để cô vào mắt. “Gạt em đó! Bán em, anh luyến tiếc đến đâu đó chứ!” Cảnh Húc Nghiêu khóa kỹ xe, ôm Thạch Hâm vào câu lạc bộ. Bữa tối nay là do Trần Cảnh Thịnh tổ chức. Theo lý, Cảnh Húc Nghiêu với hắn là kẻ địch trên tthương trường, công ty hai nhà vì một mảnh đất mà tranh giành ngươi chết ta sống. Lúc Từ Khiêm và Ngu Dao đến nơi, người trong phòng Vip đã mở hội rồi. Đêm nay cũng chỉ có bốn người Từ Khiêm, Cảnh Húc Nghiêu, Trần Cảnh Thịnh và Lý Dịch. “Ô, cậu chủ Khiêm tới.” Trần Cảnh Thịnh thấy cửa phòng được nhân viên phục vụ mở ra, nhờ ánh đèn hành lang, hắn nhìn rõ được người đứng ở cửa. Từ Khiêm và Ngu Dao trước sau đi vào phòng, tìm chỗ trống ngồi xuống. Lúc Cảnh Húc Nghiêu nhìn thấy Ngu Dao, anh ấy có chút kinh ngạc. “ Cậu và cô ta còn ở bên nhau?” Anh ấy ghé gần lại Từ Khiêm, nói bên tai. “Ý cậu là gì?” “Tới thật?” Cảnh Húc Nghiêu lại hỏi. Theo những gì anh ấy biết, sau Quý Nhu, người bên cạnh Từ Khiêm tuy nói không hề ít hơn, nhưng có rất ít cô gái được anh đưa tới hơn hai lần. Lần trước gặp Ngu Dao ở Giang Ninh, Cảnh Húc Nghiêu đã cảm thấy kỳ quái, không ngờ sau khi về lại Bạch Sa rồi, Từ Khiêm vẫn còn ở cạnh cô ấy. Từ Khiêm không đáp lại Cảnh Húc Nghiêu, thấy bên cạnh anh ấy không có ai. “Người của cậu đâu?” “WC.” Thạch Hâm quay lại, phát hiện trong phòng lại có thêm người, nếu sớm biết Cảnh Húc Nghiêu đưa mình tới những nơi thế này thì cô đã không tới. Đèn đóm trong phòng bao rất tối tăm, cô ấy đi về lại chỗ của mình, vừa lúc đèn neon trong phòng chiếu lên mặt một cô gái. “Dao Dao?” Thạch Hâm nhìn thấy rõ khuôn mặt ấy thì thốt lên. Ngu Dao nãy giờ đang im lặng uống nước trái cây. “Thạch Hâm?” Sao cậu ấy lại ở chỗ này? Hai người Từ Khiêm và Cảnh Húc Nghiêu hiển nhiên đều quên mất hai cô ấy là bạn nhau. Trước khi đến, Cảnh Húc Nghiêu tới thật sự không biết Từ Khiêm sẽ mang Ngu Dao tới đây. Mà Từ Khiêm cũng không ngờ tới, người phụ nữ mà anh nghe nói Cảnh Húc Nghiêu gần đây đang sống chung, lại là bạn của Ngu Dao. “Sao cậu lại ở chỗ này?” Ngu Dao thấy hơi kì lạ. Cô nhìn thoáng qua Thạch Hâm, lại liếc một cái sang Cảnh Húc Nghiêu, cô tức khắc rõ ràng. “Tới cùng anh ta?” “Không phải như cậu nghĩ đâu.” Thấy trong giọng nói của Ngu Dao tràn ngập hàm ý hai người bọn họ có gian tình, Thạch Hâm nhanh nhẹn phủi sạch. “Có thời gian giáp mặt sẽ giải thích với cậu.” Tóm lại, không phải như Ngu Dao đang nghĩ. Lần gặp nhau ăn cơm ở quán Tây lần trước, Thạch Hâm đã định nói rõ cho Ngu Dao chuyện giữa mình và Cảnh Húc Nghiêu; nhưng khi Ngu Dao kể chuyện của cô ấy và Từ Khiêm ra, cô liền không có dũng khí nói với Ngu Dao, bởi vì cô ở cùng Cảnh Húc Nghiêu không phải do bị ai ức hiếp cả, cũng chẳng phải vì cần Cảnh Húc Nghiêu giải quyết vần đề khó khăn gì. Bây giờ, cô và Cảnh Húc Nghiêu ở bên nhau không rõ ràng, cô không biết phải nói thế nào với Ngu Dao. Ngu Daocũng không truy hỏi Thạch Hâm. Cô cũng hiểu nơi này không phải nơi thích hợp để nói chuyện đó nên cô không hỏi thêm gì. . . . Ngày ngày cứ trôi đi, Ngu Dao vẫn bận rộn học hành, cô và Từ Khiêm sống chung một mái nhà rất yên bình vui vẻ, không xảy ra chuyện gì. Ngoài việc học hành, Ngu Dao rất nghe lời, không hề có bất cứ yêu cầu gì với Từ Khiêm; bởi cô biết, chọc giận Từ Khiêm sẽ chẳng có chuyện gì tốt cho mình. Đảo mắt đã tới tiết thanh minh. Sáng sớm Tôn Quân Trác mang lan vũ nữ mà Quý Tinh, à không Quý Nhu, thích nhất tới thăm mộ cô. Khi anh ta đến gần trước bia mộ mới phát hiện ai đó đã đặt một bó lan vũ nữ trước mộ cô, lại còn là hoa màu trắng cô thích. Anh ta nhìn khắp nơi, cơ bản chẳng có ai quen thuộc quanh đó. Anh ta đoán thử vài người nhưng đều lần lượt gạt phăng. Xem thêm Em Không Còn Vương Vấn Nữa Đâu Anh, Top 50 Hình Nền Tình Yêu 3D Đẹp Và Lãng Mạn Nhất Không thể nào là Từ Khiêm, bởi vì Quý Nhu thích lan vũ nữ là chuyện sau khi chia tay anh. Bạn bè ở Giang Ninh cũng không có khả năng, bởi sẽ không có ai tới mộ cô sớm như vậy mà không báo trước với anh một tiếng. Tôn Quân Trác không nghĩ ra rốt cuộc là ai đã mang bó lan vũ nữ này đặt ở mộ Quý Nhu? Post navigation Lúc này Cố Tuệ Nhàn đã hoàn toàn không nghe vào được lời đầu bà vẫn chỉ quanh quẩn câu nói của người vừa rồi gọi điện tới."Bởi vì Ngu Thế Minh dính líu tới việc nhập, chi một lượng tiền lớn, yêu cầu chuyển giao qua cục chống tham nhũng."Cố Tuệ Nhàn tuy không rõ chuyện lắm, nhưng mấy ngày nay nghe Ngu Dao và Đồng Hâm nói chuyện cũng hiểu việc Ngu Thế Minh bị chuyển qua cho Cục chống tham nhũng nghĩa là gì. Hiện giờ bà đứng không nổi, phải dựa vào sô pha, thêm Ngu Dao đỡ, bà mới đứng lên được."Dao Dao, mau!" Cố Tuệ Nhàn bíu chặt tay Ngu Dao."Chuẩn bị cho bố con mấy bộ quần áo, gọi cho Đồng Hâm, mau lên!" Bà đã không thể nghĩ thêm được gì nữa."Mẹ, rốt cuộc là sao vậy? Mẹ đừng làm con sợ."Diệp Tử Mặc đứng bên thấy vậy cũng bước lên phụ Ngu Dao đỡ Cố Tuệ Nhàn."Dì, dì ngồi xuống trước đã."Hai chân Cố Tuệ Nhàn đã hoàn toàn mềm nhũn, cơ bản bước cũng không nổi, vẫn phải để Ngu Dao và Diệp Tử Mặc đỡ. Hai người dìu Cố Tuệ Nhàn tới ngồi lên sô pha."Mẹ, bố làm sao vậy?" Ngu Dao khẩn trương Tuệ Nhàn hoàn toàn nghe không nghe vào, chỉ không ngừng lảm nhảm "Chuyển qua Cục chống tham nhũng."Ngu Dao ghé lại gần mới nghe rõ Cố Tuệ Nhàn nói gì. Cô thực sự không thể tin được, hai hôm trước lúc đi gặp, Ngu Thế Minh vẫn còn ổn, sao nói chuyển là gọi cho Đồng Hâm, Đồng Hâm nói anh ấy sẽ đi hỏi thăm một chút, bảo Ngu Dao ở nhà chờ tin bộ dạng này của Cố Tuệ Nhàn, Ngu Dao nhờ Diệp Tử Mặc vào phòng ngủ lấy thuốc của bà, rót ly nước chín, giúp Cố Tuệ Nhàn uống thuốc."Đây là thuốc gì vậy?" Diệp Tử Mặc thấy Cố Tuệ Nhàn uống thuốc xong trông có vẻ khá hơn, hơn nữa còn hơi mơ màng buồn cầm lấy lọ thuốc nhìn y hệt trong tay Ngu Dao."Không có gì, là thuốc an thần bác sĩ kê cho thôi."Từ khi Ngu Thế Minh xảy ra chuyện, Cố Tuệ Nhàn luôn xuất hiện triệu chứng ảo giác, hay tưởng tượng, lúc nghiêm trọng bà thậm chí còn nghĩ Ngu Thế Minh đang ở cạnh mình. Ngu Dao đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói đây là bệnh tâm lý, tạm thời chỉ có thể dựa vào thuốc để duy trì."Dì sẽ không sao chứ?"Ngu Dao thoáng nhìn qua Cố Tuệ Nhàn, bà vẫn ngồi thờ thẫn trên sô pha. "Không sao đâu."Bệnh của Cố Tuệ Nhàn là tâm bệnh, chỉ có chờ khi Ngu Thế Minh được ra ngoài, bệnh của bà mới tốt lên được."Dao Dao, ở thành phố Côn, nhà anh có quen một vài người, chi bằng anh giúp em hỏi thăm thử nhé!" Sau một hồi lâu băn khoăn, Diệp Tử Mặc mở miệng Dao theo phản xạ cự tuyệt "Không cần đâu.""Tại sao?" Diệp Tử Mặc khó này không phải thêm một người thì có thêm một con đường sao?Ngu Dao xua tay. "Bố em bị người ta hãm hại, chỉ là em không có chứng cớ.""Là cái gã 'anh Từ' tối hôm qua?" Tuy hỏi, nhưng giọng điệu của anh lại là khẳng Dao gật gật đầu."Tử Mặc, em biết anh muốn giúp em, nhưng em không muốn anh vì giúp em mà lâm vào trận lốc xoáy không cần thiết."Huống gì, Diệp Tử Mặc vốn không phải người thành phố Côn, anh sao quen được những người có chức quyền ở đây."Dao Dao, em không tin anh?""Không, vì em không muốn thấy anh lâm vào cục diện bị người ta giăng sẵn." Thời khắc này Ngu Dao mới suy nghĩ được cẩn thảy tới giờ đều là cục diện của Từ lúc quen biết nhau ở Cám Dỗ tới nhiều lần anh ra tay cứu giúp sau đó, còn chuyện bảo cô hiến tủy, cho tới bây giờ là chuyện Ngu Thế Minh bị hãm thảy hết thảy những chuyện này, Ngu Dao vô cùng chắc chắn, đều là do Từ Khiêm ở sau lưng thao đích là để cô phải khuất hôm qua, khi về lại khách sạn, Từ Khiêm nằm dài ra giường ngủ, buổi sáng lại bị Tôn Quân Trác điện thoại đánh thức."Alo?" Giọng anh vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, trong giọng nói mang theo một chút khàn Quân Trác còn tưởng mình gọi nhầm số. Anh ta nhìn lại màn hình thấy đúng là Từ Khiêm, giơ tay xem đồng hồ thấy đã không còn sớm, đã qua giờ thức dậy của Từ Khiêm từ lúc nào rồi."Nói!" Từ Khiêm không kiên nhẫn quát."A Khiêm, là tôi.""Ờ.""Quý Tinh, có thể chỉ gắng gượng được ít ngày nữa thôi" Chuyên môn của anh ta là gọi điện báo tình hình cho Từ Khiêm nghe thế thì đột nhiên tỉnh táo hoàn toàn."Tôi về ngay."-Giáo sư Lý của bệnh viện quân khu là người Từ Khiêm quen biết, ông vẫn luôn theo dõi bệnh tình của Quý Tinh. Anh nghĩ nếu mình ở đó, giáo sư Lý sẽ nói thật với anh rốt cuộc Quý Tinh còn được bao nhiêu Khiêm không lái xe về Bạch Sa mà trực tiếp bay từ thành phố Côn về Giang Ninh rồi bảo Trương Tiêu tới đây lái xe mình tới nơi đã là chạng vạng, Tôn Quân Trác tới đón khỏi sân bay quốc nội đã thấy Tôn Quân Trác đang đứng dựa vào chiếc Land Rover đàng nay Giang Ninh có bão cát, Tôn Quân Trác đeo kính râm, mặc áo khoác da màu đen, quần màu trắng ngà, tóc tai gọn gàng, nhìn qua rất giống một thương nhân tinh tới lui trên đường đều nhìn chăm chú soái ca đẹp như tượng này. Tôn Quân Trác tựa như cũng quen Khiêm lập tức đi tới. Anh lên xe. "Rốt cuộc sao lại như vậy?""Giáo sư Lý nói, các bộ phận cơ quan của Quý Tinh đã bắt đầu suy kiệt rồi, lúc này chỉ có nhờ máy thở thôi."Bệnh tình của Quý Tinh đã tới thời kì cuối, công năng của tim và thận, phổi đã bắt đầu suy kiệt, thực quản cũng bắt đầu bị hư tổn, ngày nào cũng phải dựa vào ống truyền dịch để duy trì."Tới bệnh viện trước!" Thấy Tôn Quân Trác đang định về đại viện, Từ Khiêm liền nói."Ông cụ tức giận lắm, cậu cứ về trước xem sao đi."Dạo này, trước những hành vi của đứa cháu trai này, ông cụ Từ đã không còn nhẫn nhịn được nữa. Mỗi lần về Giang Ninh, chuyện đầu tiên anh nhất định phải làm là tới bệnh viện gặp Quý Tinh trước, chuyện đó ông cụ vẫn có thể hiểu, nhưng ông không chấp nhận việc gần đây anh về Giang Ninh rồi lại đi mà không về nhà một trước, chính ông cụ đã ngầm đồng ý cho phép chia rẽ Quý Tinh và Từ Khiêm. Ông vẫn luôn xem trọng đứa cháu trai này, hy vọng nó có thể chứng tỏ uy tín nhà họ Từ trên đài chính trị như thằng anh Từ Diễn, ai ngờ tên tiểu tử này lại đi học cho là vậy, nó lại còn đi yêu chết đi sống lại một đứa con gái không rõ gia thế, đây là chuyện duy nhất ông cụ Từ không thể chấp nhận."Nam nhi chí tại tứ phương", sao lại có thể vì tình trường với con gái mà không cần sự nghiệp của chính khi thu xếp cho Quý Tinh xuất ngoại, ông liền ném Từ Khiêm tới Bạch Sa, nơi không còn hào quang của nhà họ Từ, để anh tự vật lộn. Không ngờ anh lại hòa nhập được với cuộc sống ở Bạch Sa, hơn thế nữa còn thành bạn với con trai gia đình xã hội đen, Nam Dạ loại hành vi của Từ Khiêm ở Bạch Sa, ông cụ Từ đều rõ như lòng bàn tay, chỉ là mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi. Từ Khiêm chung quy vẫn phải về lại Giang Ninh, cho dù là làm chính trị hay làm kinh doanh cho nhà họ Từ đều được, nhưng không được làm bác sĩ."Tới bệnh viện!" Từ Khiêm căn bản không muốn về đại Quân Trác còn định nói gì đó, nhưng giờ phút này sắc mặt Từ Khiêm đã trông rất khó coi. Anh ta và Từ Khiêm đã cùng nhau lớn lên, sao không hiểu thái độ của Từ Khiêm lúc này có nghĩa gì? Anh ta đành chuyển làn đường, lái xe về hướng bệnh viện.